Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan 53

-Bảo cô ngồi xuống thì ngồi đi.- Nam Dạ Tước đem từ trong nhà ra một chai rượu đỏ, cạnh đó còn đồ hải sản trên vĩ nướng đang chờ chín.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, có thêm 3 người nữa ăn cũng không hết. Dung Ân nếm thử mùi vi, hương vị ngọt ngào truyền trong miệng. Dạ Dạ nằm bên chân, ngoài miệng ăn còn trơn bóng, dưới lòng bàn chân, lá cây sột soạt.

Đã uống vài ngụm rượu đỏ, Dung Ân hơi say, đáy mắt ẩn giấu nhàn nhạt hơi nước. Nam Dạ Tước ngồi bên cạnh cô, đôi mắt có hồn, hẹp dài, xuyên thấu qua ly thủy tinh mờ mịt màu đỏ nhạt nhìn hướng đối diện khuôn mặt này. Màu da cô trắng noãn, vì chút men rượu, hai má hiện ra ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng hiện lên một sắc màu đáng yêu. Cô đem lấy ly rượu chuyển sang Nam Dạ Tước, cũng giống anh, cô nhìn ra ngoài, cách mấy tầng nhộn nhạo, bon họ có thể nhìn rõ ràng đáy mắt nhau, thâm thúy sáng ngời có thể soi rõ bóng dáng đối phương. Dung Ân cười, cánh môi người đàn ông cũng nâng lên hấp dẫn tạo thành một đường cong, làm lòng người cũng thoải mái. Vương Linh nhìn cảnh tượng này, trên mặt cũng cười lên, cô vội vàng cúi đầu giải quyết tiếp thức ăn trong mâm.

Nam Dạ Tước tận hưởng thời khác như vậy nhưng cũng không muốn cho cô uống nhiều. Ngón tay anh thon dài ở mép chén đặt xuống:

-Tôi bảo Vương Linh lấy cho em một ly nước hoa quả!

Dung Ân đẩy tay anh ra. Cô uống cũng không nhiều. mỗi lần cũng nhấp qua rồi dừng lại. Vương Linh đứng dậy xem hải sản trong giá nướng đã chín chưa. Dung Ân nuốt rượu xuống, tầm mắt mông lung: “Nam Dạ Tước, tôi nhớ mẹ!”. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với anh tâm trạng, nói rằng cô nhớ mẹ. Người đàn ông tâm trạng không khỏi hân hoan, vội vàng tiếp lời:

-Ân Ân, ngày mai tôi sẽ đón mẹ em qua đây!

-Không thể được…- Cô đem ly rượu để lên bàn, xem ra có chút say, đem mặt mình gối lên cánh tay, ánh mắt vô hồn- Mẹ nhìn thấy bộ dáng này của tôi sẽ không dễ chịu. Bà nếu không nhìn thấy cũng tốt, có thể giả bộ như không có chuyện gì, bà ấy sẽ không hi vọng tôi sống như thế này, sẽ không đâu.

Mẹ Dung Ân mặc dù không nói gì nhưng Dung Ân biết, bà biết rõ mọi chuyện, chỉ sợ nói ra làm cô càng khó xử. Hơn nữa cũng bất lực nên mới giả bộ chẳng có chuyện gì. Nam Dạ Tước môi mỏng mím lại, ngón tay nhẹ nhàng lắc lư ly rượu , anh tránh tầm mắt, chốc lát suy nghĩ sâu xa:

-Ngày mai em có thể đi gặp mẹ. Nhưng, Ân Ân, trước khi trời tối em phải quay lại.

Dung Ân ngẩng đầu lên: “Anh chịu để tôi ra ngoài một mình?”

-Em có thể để mẹ em ở lại đây cho gần, phòng ở tôi có, buổi tối em quay lại đây là được.

Kể từ khi bà của Tư Cần qua đời, Dung Ân hay nhớ đến mẹ, có lúc nghĩ đến không ngủ được. Cô đẩy nhẹ điện thoại, cũng không chờ chuông bên kia, bèn cúp máy. Mẹ là người thân duy nhất của cô, cũng giống bà nội là người thân duy nhất của Tư Cần. Nhưng từ khi bà mất, cô không biết Tư Cần phải làm sao để chấp nhận chuyện này.

-Được, tôi sẽ quay về.

Vương Linh bưng đĩa hải sản tới, Dung Ân nghiêng người lấy tay lau khóe mắt ươn ướt.

-Cậu chủ, Dung tiểu thư, mọi người ăn trước đi rồi tôi lấy cho mình sau.

Bên ngoài Ngự Uyển Cảnh, mấy chiếc xe chiếu đèn đi tới, lượn qua mấy vòng sau đó mở cửa trực tiếp đưa xe vào. Dẫn đầu là Tiếu Bùi mang theo cô bạn gái xinh đẹp, gợi cảm bên cạnh. Theo sau là mấy người bạn chơi bời của Nam Dạ Tước. Nơi này bọn họ từng qua tụ tập ăn uống nên rất quen thuộc.

-Ôi, hôm nay có người nhàn hạ thoải mái đây? Tước thiếu , cậu thật không phải, có chuyện tốt cũng không gọi bọn ta tới.

-Đi- Nam Dạ Tước không nghĩ bọn họ đột nhiên đến- Ở đâu mát mẻ thì ở lại chỗ đó đi.

-“Chậc chậc”- Tiếu Bùi nắm vai bạn gái, lợi dụng vuốt ve da thịt, hắn đi tới trước bàn, ánh mắt quét qua một lượt- “ô ô u, thật nhìn không ra à…”

Nam Dạ Tước đặt ly rượu xuống, để tay lên mặt bàn:

-Cậu có phải ăn no rỗi việc hay không? Chơi nữ nhân đến chỗ ta làm gì?

“Đừng như vậy chứ.” Mặt Tiếu Bùi thần sắc vô tội, tầm mắt thâm ý quét qua Dung Ân:

-Là chị dâu nhỏ hẹn chúng ta chơi, bên ngoài không nhìn thấy cậu nên muốn qua thăm một chút xem cậu đang làm gì. Thật không ngờ cậu có mỹ nhân trong ngực nên ném chúng ta ra sau rồi.

Mấy người sau tiến lên, Tiếu Bùi càng không một chút khách khí, ngồi xuống ghế. Dung Ân ngẩng mặt lên thấy theo sau là Hạ Phi Vũ. Nam Dạ Tước thần sắc ảm đạm đi xuống, mi giác chứa đựng u ám.

-Chị dâu nhỏ tới rồi, ngồi xuống đi.- Tiếu Bùi đứng dậy tới chỗ Hạ Phi Vũ, đẩy cô tiến lên ngồi đối diện với Dung Ân. Bọn họ là cố tình muốn nhìn kịch hay. Tình cảnh hai người phụ nữ tranh giành người đàn ông này cũng không phải lần đầu tiên họ thấy.

- Tước, Dung Ân- Cô ta chào hỏi lạnh nhạt.

Dung Ân tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, nét mặt của cô ta, có thể lạnh nhạt như vậy, đụng chết người, buổi tối còn có tâm trạng đi chơi. Hai mắt cô nhìn thẳng, con mắt sáng trong, lạnh lẽo, tầm mắt chăm chú nhìn. Hạ Phi Vũ không khỏi rùng mình, muốn quay mặt đi, nghĩ thầm hay là nhìn thẳng nhìn thẳng, không muốn bị Dung Ân lấn áp.

-“Quản lý Hạ” – Hai tay Dung Ân đặt ở đầu gối run run lên, cô sợ mình sẽ ức chế không được đứng lên đánh cô ta- “Một cái mạng chỉ giá trị 32 vạn, thật tiện lợi.”

Hạ Phi Vũ sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy. Sau khi xảy ra chuyện, cô mỗi đêm đều gặp ác mộng. Mọi người trong gia đình tìm mọi cách xua đuổi bóng ma trong ác mộng của cô. Qua nhiều ngày cô quả thật không còn sợ như vậy nữa . Bạn bè thân quen không ai dám nhắc đến chữ tai nạn xe cộ trước mặt cô. Hai mắt Hạ Phi Vũ đỏ lên, chừng như sắp khóc. Cô nhìn Nam Dạ Tước bên cạnh Dung Ân, lại thấy anh chỉ cúi đầu uống rượu, cũng không tỏ ý nói đỡ cho cô:

-Chuyện kia là tôi không cố ý, hơn nữa tôi đã nhận sự trừng phạt rồi, còn muốn thế nào nữa?

-“Vậy cũng coi là trừng phạt sao” – Dung Ân nghiến chặt răng – “Bỏ ra chút tiền coi như là trừng phạt à? Hơn nữa tôi còn chưa nghe cô nói qua một câu xin lỗi, Hạ Phi Vũ, cô còn có lương tâm sao?”

-Dung Ân, cô… rốt cuộc cô muốn gì?

Mọi người xung quanh nhìn hai người. Dung Ân không thấy gì nhưng Hạ Phi Vũ thì chỉ muốn tìm kẽ mà chui xuống

-Tại sao cô nói tôi như vậy, người đó có quan hệ gì với cô chứ?

-Bà ấy là bà của tôi!

Cuối cùng Dung Ân không kìm chế được, nước mắt rơi xuống. Hạ Phi Vũ nghe xong, ánh mắt giấu giếm sự giật mình, ngay sau đó ánh mắt chuyển thành bi thương. Không trách được Nam Dạ Tước sau chuyện này không nhúng tay vào nữa, hóa ra là vì Dung Ân.

Anh ta vì Dung Ân nên có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn cô bị dẫn vào đồn cảnh sát. Loại khoanh tay đứng nhìn này còn đáng sợ hơn cơn ác mộng bám lấy cô trước kia.

Hạ Phi Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu. Bọn Tiếu Bùi thấy chuyện này chuẩn bị bế tắc, vội đi ra giảng hòa, “Này, gì thế này, tiểu bảo mẫu, không thấy chúng tôi mấy người sống trơ trơ ngồi đây sao? Lấy một ít thức ăn tới đây.”

Vương Linh bưng nước trái cây mới ép đến, mỗi người một ly.

Trong mắt Hạ Phi Vũ rưng rưng, vừa muốn bưng ly nước trái cây lên, Dung Ân lại đứng dậy trước một bước, chụp lấy cái ly trước mặt cô, đem chất lỏng màu cam kia tưới từ đầu Hạ Phi Vũ tưới xuống, “Cô cũng xứng sao?”

“A —— ” Thảm hại cộng thêm nước lạnh như băng khó chịu, Hạ Phi Vũ kêu ra tiếng, khóc nhìn về Nam Dạ Tước, “Tước —— “

Dung Ân nhớ đến lời bác sĩ nói, lúc bà lão được đưa đến, toàn thân cũng không có mấy khúc xương còn nguyên vẹn, cô thật không hiểu, bà nội chết rồi, tại sao Hạ Phi Vũ có thể khỏe mạnh như vậy hiện ra trước mặt mình? Chẳng lẽ, có tiền thật có thể đem mạng người ra đùa giỡn đứng giữa vỗ tay sao? Dung Ân cực kỳ đau lòng, tổn thương thật vất vả bình phục , lại bị kích động, cô nghiêng người, hai tay túm lấy tóc Hạ Phi Vũ ép cô ta lên bàn, sau khi kéo đến, nện xuống, ” Để cho cô dập đầu lạy bà nội cũng là làm ô uế đường luân hồi của bá, Hạ Phi Vũ, cô sẽ chết không được tử tế!”

Bộ dạng này của Dung Ân, so với những mụ đàn bà chanh chua còn ghê gớm hơn, Tiếu Bùi nhìn miệng mở thành chữ O, đã nghe được tiếng va chạm đùng đùng. Bạn gái hắn há hốc mồm, cũng thấy thê thảm không nỡ nhìn, giống như là chính mình bị đánh, nhíu mày lại chặt.

“Ân Ân —— ” đi ra ngoài ngăn lại , vẫn là Nam Dạ Tước, tiếp tục như vậy sợ sẽ xảy ra chuyện, anh kéo hai tay Dung Ân, ” Được rồi, được rồi.”

Trên cái trán nhẵn bóng của Hạ Phi Vũ, máu chảy ra ngoài, ứ đọng một mảng lớn.

Nam Dạ Tước từ phía sau lưng ôm lấy Dung Ân, cô dùng sức giãy dụa, giống như kẻ điên, đồ ăn và thức uống được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn cũng bị cô đá ngả lăn trên mặt đất, Hạ Phi Vũ hai tay che mặt, lớp trang điểm trên mặt cũng nhem nhuốc, cô ta ủy khuất ngồi ở đó, nhún bả vai, , điềm đạm đáng yêu, thả tay xuống hai mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông, ” Tước… Thật xin lỗi, em vốn là không muốn tới…”

Mắt Nam Dạ Tước u ám, đáy mắt hiện lên mấy tầng điên cuồng nóng nảy, tiếng khóc Hạ Phi Vũ cực kỳ nhỏ, cô được nuôi dạy, cho dù có ủy khuất thế nào cũng sẽ không giống Nam Dạ Tước khóc lóc om sòm, người đàn ông nhìn gương mặt này anh đã từng có chút mê mẩn, đột nhiên cảm thấy, có chút mệt, anh quay đầu đi chỗ khác, vẻ chán ghét từ đáy mắt dâng lên.

Trường hợp như vậy, Hạ Phi Vũ vốn dĩ có thể tránh được.

Anh không thích phụ nữ quá suy tính như vậy, huống chi, suy tính này lại biểu hiện quá rõ ràng, Hạ Phi Vũ lần này sai lầm thật lớn.

Nam Dạ Tước lạnh nhạt làm cô ta không yên lòng, vốn muốn mượn tay những người bạn kia thử một chút xem vị trí của mình trong lòng anh, nhưng thử một lần này, làm cô ta hối hận không thôi, quả thật là tự rước nhục vào người, lại còn đưa mặt cho người khác đánh.

Cô ta vì Dung Ân mà trên người đã ăn thiệt thòi không ít, mà mỗi lần, cô ta lại còn không thể hoàn thủ.

Nam Dạ Tước ôm Dung Ân rời đi, đám người Tiếu Bùi tận mắt thấy trò khôi hài này, tất cả đều là hai mặt nhìn nhau, có người không sợ chết , ” Tước thiếu, cậu không đúng với anh em rồi, ôm phụ nữ đi mất…”

“Biến, mẹ các ngươi, biến cho ta.” Người đàn ông rống giận cũng không quay đầu lại, “Nên cút đi đâu thì cút đến đó chơi cho đã đi, tôi tới tính tiền, toàn bộ cút!”

Sặc.

Tiếu Bùi trợn mắt hốc mồm, bên này Hạ Phi Vũ còn đang khóc, hắn sờ sờ lỗ mũi,đây cũng không phải kết cục tốt, ” Chị dâu nhỏ, chúng ta vẫn là nên đi thôi, Tước không để cho ở lại nơi này đâu.”

Nam Dạ Tước đem Dung Ân ôm lên lầu, cô đã không khóc không làm khó nữa, anh đặt cô lên giường, sắc mặt anh rất kém, thật vất vả mới có cơ hội như vậy, toàn bộ cho lũ đó phá hư, sớm không đến muộn không đến, mẹ kiếp.

Dung Ân ngồi ở mép giường, hai tay rủ xuống ở hai bên, đầu cũng vùi thấp.

Nam Dạ Tước đứng dậy, vừa muốn nhấc chân đi phòng rửa tay, thắt lưng lại bị một đôi tay giữ lại, anh xoay người sang chỗ khác, Dung Ân thuận thế liền đem mặt chôn ở trước ngực anh.

Áo sơ mi mỏng lúc cô sát lại thành một mảng lớn, bộ ngực nóng hổi vô cùng, nước mắt rất nhanh bị vải vóc hấp thụ đi vào, Dung Ân hé miệng, ở trước ngực anh cắn một cái, nhưng là không mạnh, chẳng qua chỉ lưu lại một chút dấu răng.

Tay nhỏ bé dùng sức ôm chặt lưng anh, Dung Ân ngẩng đầu, hai con mắt hồng hồng .

Trên mặt còn dấu vết vừa khóc, cô vươn thẳng bả vai, mũi cũng đỏ bừng.

Nam Dạ Tước vươn tay, che kín ánh mắt của cô, lại khẽ lau nước mắt cô, lòng bàn tay xoa xoa trên mặt cô, cho đến gần mũi, động tác vẫn mềm mại như cũ, Dung Ân vội muốn đem mặt quay chỗ khác, lại bị Nam Dạ Tước quay trờ về, một tay ôm chặt người cô, một tay kia nắm được mũi cô, đem hỗn hợp chất lỏng cùng nước mắt lau đi.

Dung Ân mặt bỗng nhiên tựu đỏ, toàn thân không được tự nhiên, nghĩ muốn đẩy ra, Nam Dạ Tước cũng không để cho, cô ngừng lại hơi thở, “Buông ra, tự tôi làm.”

Rất bẩn.

“Em nhìn em xem, dơ bẩn so với con chó ngoài kia còn bẩn hơn.”

” Mỗi ngày tôi đều tắm cho Dạ Dạ.”

Sau khi Nam Dạ Tước lau khô sạch sẽ trên mặt cô mới buông tay ra, Dung Ân đi rửa mặt, người đàn ông cũng đi theo vào, lầu dưới truyền đến tiếng còi ô tô, bọn Tiếu Bùi đã đi rồi.

Dung Ân rữa mặt, sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục lại trắng hồng như trước, hô hấp, lộ ra mùi rượu thơm ngào ngạt ở cổ, cô gẩy đầu tóc tới sau ót, nghiêng người xuống, cần cổ hiện ra da thịt nọn mịn, Nam Dạ Tước nghiêng người trên bồn rửa tay, hai mắt theo đường cong duyên dáng trên cần cổ của cô mà u ám, anh từ từ cúi người, cảm giác được nguồn nhiệt bỗng nhiên đến gần, Dung Ân nghiêng đầu đi, không thể nhìn thêm gương mặt hoàn mỹ này thêm chút nào nữa, xoay người đi ra ngoài.

Nam Dạ Tước nhìn bóng lưng của cô, mấp máy môi mỏng, khom lưng rửa sạch hai tay. Đi ra ngoài , Dung Ân cũng không ở trong phòng ngủm chỉ nghe được tiếng nói từ lầu dưới.

“Dung tiểu thư, em chuẩn bị cho chị một ít thức ăn nhé.”

Dung Ân đi vào bếp, mở tủ lạnh, đem đồ ăn thừa buổi trưa bưng ra, ” Nhửng thứ này hâm nóng là được, phía ngoài trên lò nướng không còn gì sao?”

“Có ạ, em để lên đó một ít cánh gà cùng cá mực.”

“Tốt, đủ rồi. ” cô ngẩng đầu, liền thấy Nam Dạ Tước đứng ở cầu thang, Vương Linh nhận lấy món ăn trong tay cô đi hâm nóng, Dung Ân đi ra vườn, chuẩn bị đem đồ ăn còn lại vào trong nhà.

Đống hỗn độn lúc trước, Vương Linh còn chưa kịp dọn dẹp, nước trái cây, đồ uống, cái mâm, xiên que, đồ ăn thức uống rơi vãi tràn đầy mặt đất, Dung Ân cầm cái giỏ bằng mây đan bên cạnh bắt đầu dọn dẹp, Nam Dạ Tước ngồi xổm người xuống, cầm tay cô, “Vào đi thôi, ngày mai tôi cho người đi tới quét dọn.”

“Không cần. ” Cô đem những mạnh vỡ thủy tinh bỏ vào rổ, Nam Dạ Tước bất đắc dĩ cũng ngồi xổm xuống, Dung Ân nhìn thấy những ngón tay thon dài trên đất, trong lòng có chút buồn bực khó chịu nói không ra, ” Anh vào đi.”

Nam Dạ Tước nhặt lên miểng thủy tinh chén, bỏ vào trong rổ trong tay cô.

Dung Ân ngồi xổm ở đó, bất động, một hồi lâu sau ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt phát sáng “Nam Dạ Tước, anh như vậy, tôi cảm thấy không quen.”

Thậm chí, có chút chân tay luống cuống.

Tròng mắt người đàn ông đen nháy, lộ ra giữa ban đêm độc nhất chỉ là yên tĩnh, ” Tôi làm sao?”

“Nói không ra “, Dung Ân lắc đầu, “Dù sao làm tôi thấy không quen.”

Nam Dạ Tước mỉm cười, “Ân Ân, tôi đã sớm nói, em yên tâm ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối tốt với em.”

Chương 92 – Đấu vũ điên cuồng

-“Nam Dạ Tước, anh đã từng yêu qua người khác sao?”

-“Ân Ân, em thử chấp nhận tôi, nói không chừng, chúng ta có thể yêu nhau”

Ngón tay Dung Ân không cẩn thận, bị miếng thủy tinh đâm vào. Cô lấy lại bình tĩnh, đem ngón trỏ giữ trong lòng bàn tay, không để Nam Dạ Tước phát hiện, cô đem rổ đặt bên cạnh:

-“Trong chốc lát cũng không thu dọn sạch sẽ được, ngày mai tính sau.”- Nói xong cô đứng dậy, đi tới trước vĩ nướng, đem đồ trước mặt bỏ vào trong mâm, tự lo đi vào nhà.

Nam Dạ Tước ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng cô. Lời anh ta nói là sự thật nhưng cô cũng không thử qua, chỉ có thể thu dọn mớ hỗn độn, tránh ánh mắt của anh đi mất.

Ngày thứ hai, Dung Ân dậy thật sớm, cô gọi điện thoại cho Bùi Lang, hỏi rõ địa chỉ của mẹ rồi mới thuê xe đi tới.

Cái khu nhỏ này cách trung tâm thành phố không xa, khung cảnh rất yên bình. Mới sớm tinh mơ có thể gặp những người lớn tuổi đi tập thể dục. Cô vừa xuống xe đã thấy ngay mẹ đang trên quảng trường đi bộ buổi sáng.

Cô đứng cách đó không xa. Mẹ cô phục hồi rất tốt, đã không cần phải xe lăn, bên cạnh đỡ bà là một người giúp việc. Hai người đang đứng trò chuyện, mẹ cô tầm mắt lơ đãng đã nhìn thấy con gái đứng trong đám người.

Cô mặc bộ y phục trắng thuần khiết, tóc dài, mắt nhẹ híp, không rõ đang cười hay đang khóc.

Mẹ cô nghiêng đầu nói với người giúp việc vài câu, người đó gật đầu nhìn về phía cô rồi cầm túi mua hàng lên đi về phía siêu thị.

-“Mẹ!” – cách rất xa, cô nghe được giọng nói của mình có chút dồn nén.

Mẹ cô cười, đôi mắt dịu dàng, nước mắt chảy xuống. Dung Ân đi lên, cô muốn khóc, cũng chỉ có thể trách khí trời không tốt làm mắt cô khô khốc.

-“Ân Ân!”

-“Mẹ, mẹ có khỏe không?”

-”Khỏe!” – bà kéo bàn tay của cô, mu bàn tay trắng nõn sờ lên đều cảm giác đều đều – “Ân Ân, bấy lâu nay con đi đâu à?”

-“Con xin lỗi, mẹ!”

-“Tốt rồi, mau đỡ mẹ lên lầu đi!”. Bà thấy nước mắt trong hốc mắt cô đảo quanh, tự nhiên không thôi. Dung Ân đỡ mẹ đi. Mấy người hàng xóm bên cạnh chào hỏi:

-“Đây là con gái của bà sao?”

-“Đúng thế, con gái tôi hôm nay tới thăm tôi!”

-“Thật là tốt rồi. Con gái bà vóc dáng giống bà, thật xinh đẹp!”

Mẹ cô nét mặt rạng rỡ, ai không thích nghe người khác khen con cái mình chứ.

-“Người tối hôm qua tới nhà là con rể bà phải không? Nhà bà thật có phúc, con rể trông rất tuấn tú lịch sự, có xe xịn, lại rất đẹp trai a!”

Mẹ Dung Ân tươi cười, đang lúc mọi người ca ngợi, ngưỡng mộ, Dung Ân biết rõ người họ nói đến chính là Bùi Lang. Mẹ cô trước giờ đều sĩ diện, cũng chỉ biết cười, cho đến khi bước vào thang máy, sắc mặt bà mới trở nên nặng nề.

Căn phòng lớn 100 thước vuông chỉ có bà và người giúp việc sống trông thật vắng lặng.

Bên trong tiện nghi mọi thứ đều đầy đủ nhưng không có cảm giác gia đình. Bên trong có bày tấm hình, nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời. Cô ngồi xuống ghế sofa theo mẹ.

-“Ân Ân, mẹ muốn về nhà!”

Bà nói ra những lời này trong lòng cô bắt đầu chua xót. Mẹ đã lớn tuổi, tất nhiên muốn về nhà, không muốn cuộc sống nay đây mai đó. Dung Ân cũng nghĩ đến, hiện tại họ sống ẩn náu cũng không có ý nghĩa gì. Có thể ở nhà là tốt nhất. Cô cầm tay mẹ, tựa mặt vào cổ bà:

-“Mẹ, vậy chúng ta dọn dẹp, hôm nay con sẽ đưa mẹ về nhà mình!”

-“Thật không?” – giọng bà xúc động – “ Mẹ chỉ muốn ở nhà của mình, chẳng qua mấy ngày nay, tiểu Bùi giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta”

- “Vâng, con hiểu mẹ ạ!”.

Người giúp việc đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn đã về. Bà cũng không có nhiều đồ dọn dẹp, cộng thêm đồ lúc trước của Dung Ân cũng làm thành 2 rương lớn. Bùi Lang đến làgiờ ăn cơm,vừa vào nhà đã thấy hành lý đã chuẩn bị:

-“ Thế nào vậy? Mọi người phải đi sao?”

Mẹ Dung Ân có chút ái ngại mở lời. Dung Ân đang quét dọn sạch sẽ mấy gian phòng:

-“Vâng, mẹ tôi muốn về nhà sống. Bùi Lang, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi suốt thời gian qua!”

-“Nếu như vậy cũng tốt” – người đàn ông đi vào nhà, tư thái nghiễm nhiên là chủ nhà,đến trước cửa đổi dép đi vào – “Đưa Tiểu Cảnh cùng đi đi để có thể chăm sóc bác gái!”.

Mẹ Dung Ân cùng người giúp việc nhặt rau ở trong bếp. Dung Ân pha trà, hai người ngồi xuống ghế nói chuyện.

-“Trông sắc mặt của cô thời gian, gần đây sống hẳn là cũng được.”

-“Vâng, chẳng qua là cho anh không ít phiền toái.”

-“Dung Ân, cô đừng khách khí. Tôi nhận lời giúp cô nhưng tôi làm không xong được. Thật không ngờ Nam Dạ Tước rõ rang hiên ngang cướp người trước mắt.” Bùi Lang nghiêng người nhìn cô.

-“Bùi Lang, anh đã giúp tôi như vậy, thật không biết lấy gì đáp lại rồi!”

Người đàn ông liếc nhìn trong mắt cô lạnh lẽo:

-“Anh ta đối xử tốt với cô không?”

Dung Ân nắm hai tay vào ly trà gốm, nước mới pha còn rất nóng, vừa lúc có thể làm ấm bàn tay lạnh như băng của cô.

-“Anh ta đối với tôi rất tốt!”

Cô nhìn lại người đàn ông bằng cái nhìn sâu sắc, Bùi Lang đáy mắt như còn cất giấu điều gì không biểu lộ ra. Anh ta cười, thân người tựa vào thành ghế, đùi phải nhếch lên:

-“Thật không ngờ người như Nam Dạ Tước lại có trái tim. Tục ngữ nói không sai, hồng nhan họa thủy.” (Mình tạm hiểu là: Người phụ nữ đẹp là nguyên nhân của tai họa).

Dung Ân nhíu đôi mày thanh tú, không đoán được ý tứ của người nói. Còn người đàn ông rất khéo léo chuyển đề tài:

-“Tôi và bác gái có vẻ rất hợp ý. Sau này hi vọng tôi có thể qua thăm bác thường xuyên.”

-“Lúc tôi không có mặt, nhờ anh chăm sóc mẹ giúp tôi.”

Dù cho Bùi Lang giúp họ rất nhiều nhưng Dung Ân vẫn không thấy cảm giác gần gũi. Người đàn ông này có thể tin nhưng không thể hoàn toàn dựa dẫm quá mức. Anh ta và Nam Dạ Tước mang lại một cảm giác đặc biệt giống nhau. Đó chính là nguy hiểm.

Nhưng cụ thể nguy hiểm ở đâu, lại không nói ra được.

Ăn cơm xong, Dung Ân dọn dẹp sạch sẽ rồi cùng mẹ thu xếp đồ chuyển về nhà. Bùi Lang tự nguyện làm tài xế, người giúp việc cũng vội vã đi theo. Về nhà bên kia sẽ tốt hơn. Mấy tháng chưa có về nhà, vừa về tới nơi , Dung Ân vội vàng mở cửa sổ, mang chăn gối ra phơi. Mẹ cô mỉm cười, đi lại còn khó khăn nhưng vẫn muốn cùng giúp con gái. Dung Ân tắm gội xong, trời cũng vừa tối, cô hoàn toàn chẳng để ý thời gian, cũng quên yêu cầu của Nam Dạ Tước phải quay về trước khi trời tối. Sau khi ăn cơm xong, cô tiễn Bùi Lang ra về. Cô sửa soạn phòng của chính mình cho người giúp việc ngủ. Ngôi nhà dù nhỏ nhưng lại rất ấm áp.

-“Mẹ!” – cô đem chăn đắp cho mẹ – “mẹ lạnh lắm không, trời đang trở lạnh, ngày mai con bảo người mang máy điều hòa tới đây lắp cho mẹ nhé!”

-“Những mùa đông trước cũng đâu cần máy điều hòa, tiền điện lại đắt như vậy, mẹ dùng túi chườm nóng là được rồi!”

Người già vẫn là thế, thấy cái gì có thể tiết kiệm được là tiết kiệm.

-“Mẹ không phải lo lắng đâu!” – cô kéo dài chăn đắp cho mẹ – “Cô giúp việc kia trông rất tốt, lại nhanh nhẹn, có cô ấy ở đây con cũng yên tâm hơn!’’

-“Ân Ân” – bà dựa vào đầu giường – “tối nay con không ngủ lại đây sao?”

-“Không được” – Dung Ân cúi đầu xuống. Nếu có thể mà nói, cô âm thầm hạ quyết tâm sau này không để mẹ phải cùng mình sống cuộc sống trốn đông trốn tây như vậy – “Hôm khác con sẽ lại qua thăm mẹ.”

“Ân Ân thế” mẹ Dung từ khi thấy mặt cô đến giờ, cũng chưa hỏi gì cả, ” Mẹ chỉ cần một câu nói của con, con sống có tốt không?”

Cô ngồi đầu giường, đèn đầu giường chói lọi bao quanh bờ vai thon gầy của cô, những sợi tóc đen láy xõa trên vai . Dung Ân nắm tay mẹ vuốt ve:

-“Mẹ, con sống rất tốt!”

Bà cười, gật nhẹ một cái:

-“Con về đi thôi, mẹ đang ở nhà mình con còn cái gì không yên tâm hay sao?”

Dung Ân rời khu phố nhỏ, cũng đã gần 9h. Taxi trở lại Ngự Uyển Cảnh, cô hai mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trước cửa một bóng dáng cao lớn.

-“Tài xế, cho tôi xuống chỗ này đi”


Phan 1
Phan 2
Phan 3
Phan 4
Phan 5
Phan 6
Phan 7
Phan 8
Phan 9
Phan 10
Phan 11
Phan 12
Phan 13
Phan 14
Phan 15
Phan 16
Phan 17
Phan 18
Phan 19
Phan 20
Phan 21
Phan 22
Phan 23
Phan 24
Phan 25
Phan 26
Phan 27
Phan 28
Phan 29
Phan 30
Phan 31
Phan 32
Phan 33
Phan 34
Phan 35
Phan 36
Phan 37
Phan 38
Phan 39
Phan 40
Phan 41
Phan 42
Phan 43
Phan 44
Phan 45
Phan 46
Phan 47
Phan 48
Phan 49
Phan 50
Phan 51
Phan 52
Phan 54
Phan 55
Phan 56
Phan 57
Phan 58
Phan 59
Phan 60
Phan 61
Phan 62
Phan 63
Phan 64
Phan 65
Phan 66
Phan 67
Phan 68
Phan 69
Phan 70
Phan 71
Phan 72
Phan 73
Phan 74
Phan 75
Phan 76
Phan 77
Phan 78
Phan 79
Phan 80
Phan 81
Phan 82
Phan 83
Phan 84
Phan 85
Phan 86
Phan 87
Phan 88
Phan 89
Phan 90
Phan 91
Phan 92
Phan 93
Phan 94
Phan 95
Phan 96
Phan 97 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .